Tỉnh dậy sau một đêm ngon giấc, cảm nhận được sự ấm áp khi cuộn mình trong cái mền của má mua ngày trước. Tiếng con gà trống thiến bên nhà chú Tư gáy vang vọng đánh thức cả xóm nên có muốn “nướng” thêm chút nữa cũng không được.
Hôm qua mưa rả rích cả ngày, sáng nay mưa tạnh mây tan, bầu trời cũng quang đãng, không khí mát mẻ dễ chịu. Tôi ra trước cổng, thấy chú Tư cùng các cô chú khác đang tập thể dục phía trước cổng chào khu dân cư Lộc An Airhomes. Rừng tràm phía đối diện đang độ ra hoa, tỏa hương thoang thoảng cả một góc đường.
Cây chuối già trước nhà đã nghiêng sang một bên nặng trĩu, kiểu này chẳng mấy hôm nữa lại được buồng chuối chín ngon. Đám rau muống sau vườn được một trận no nước tươi tốt lên hẳn, giờ đã có thể thu hoạch. Nhìn mớ rau xanh mướt tôi lại thèm nồi cá đục (*) kho nhiều tiêu và tóp mỡ ăn kèm dĩa rau muống luộc của má.
Ngày trước, hay tin tôi về thế nào má cũng ra chợ tìm mua cá tươi để làm món đó. Chỉ cần đến cửa, mùi thơm từ nồi cá kho đã bay thẳng vào mũi, thách thức chiếc bụng đói cồn cào của đứa con xa nhà. Lấy cái đũa bếp xới miếng cơm cháy dưới đít nồi, rồi quẹt nhanh một đường vào thành niêu cá cho vào miệng vị mặn, ngọt, béo, cay nồng… đậm đà khó tả.
…
Từ sớm, vợ chồng tôi đi chợ Phước Hải – chợ cá lớn nhất Bà Rịa, nơi đây lúc nào cũng đông đúc. Hải sản tươi sống từ làng chài liên tục được ngư dân vận chuyển đến, rồi lại nhanh chóng đóng thùng phân phối đến các chợ và khu vực lân cận.
Hòa vào dòng người mua bán tấp nập, chúng tôi đến chỗ cô Út Hậu – “mối” mua cá của má ngày trước. Những con cá còn đỏ mang, mắt sáng trong, da lấp lánh được cô xếp gọn trên cái mẹt tre cỡ lớn. Ngó thấy thằng cháu lâu ngày chưa gặp, cô mừng rỡ cười tươi rói để lộ hai “hạt bắp” mới “tậu”.
“Bây về hồi nào?
Ở chơi lâu hông?
Chiều vợ chồng con cái qua nhà cô ăn cơm nghen!”
…
Đôi ba câu hỏi thăm làm tôi cảm thấy ấm lòng hết sức, càng thêm trân quý cái tình của người dân miền biển. Biết tôi thích cá đục, cô Út Hậu nhanh tay lấy ngay mớ cá mới làm cho vào túi, không quên bỏ thêm vài con ngừ ù, vậy là mâm cơm trưa nay có thêm món ngừ ù nấu ngót.
Mớ cá đục đã được cô Út làm sẵn, tôi đem về rửa sạch ướp thêm gia vị cho vào nồi đất. “Bây phải để lửa liu riu, kho từ từ cho săn lại, thấm vị mới ngon” – lời má dặn ngày trước mỗi khi nhờ tôi canh giùm nồi cá văng vẳng trong tâm trí. Cá đục kho không chỉ ngon mà còn phải đẹp mắt, sắc vàng nâu óng ánh của nước màu dừa, điểm thêm màu xanh, màu đỏ của hành lá, ớt hiểm, thêm chút vàng xém của tóp mỡ vô cùng hấp dẫn.
Theo sự “phân công rõ ràng” từ thằng Sun – con út của tôi, mẹ con nó đảm nhận việc luộc rau, nấu canh ngót. Mỗi người một việc, từng món ăn nóng hổi được bày lên mâm dưới gốc mận sau hè. Mùi tiêu thơm nồng từ nồi cá làm tôi cay cay sống mũi. Nhớ má!… nhớ dáng bà gầy nhom cặm cụi trong gian bếp nhỏ, chăm lo từng bữa ăn cho đứa con thơ dại.
Mãi sau này tôi mới thấu được, hạnh phúc đơn giản là được quây quần bên mâm cơm nhà bình dị. Từng đợt gió thổi vào góc vườn mát rượi, giờ này má “ở xa” có lẽ cũng thấy yên lòng.
Hồng Thắm